UỐN TRĂNG
Mùa thu đến lá vàng rơi rớt
Gió cuốn đi ,hời hợt vào đông
Người ơi sao vội lấy chồng ?
nắng ngà khuất núi ai trông mà chờ
Dòng tâm sự Chôn vào quá khứ
Nuốt lệ rơi ,sao cứ gượng cười
Đau lòng con sáo người ơi !
Đêm khuya gối chiếc bên đời uốn trăng.
T/g : Đức thịnh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét